Thứ Năm, 23 tháng 10, 2014

VLKT chương 4

4. Vất vả cho anh rồi


" Người chết Ryu Seon Hee, nữ, 28 tuổi. Là một công nhân làm ở xưởng lắp ráp thiết bị điện tử."

Bên trong phòng họp, cảnh sát Hwang Soon Bum đem kết quả điều tra báo cáo lại với thành viên trong tổ.
" Tôi có vấn đề!" bạn nhỏ Choi Dong Man giơ tay phát biểu, cũng mặc kệ người khác đồng y hay không nói tiếp:" Tại sao cô gái tốt đẹp như vậy đi làm cái này?"
" Bởi vì cô ấy không có đủ trình độ văn hóa." cảnh sát Hwang tốt bụng giải thích.
" A!?" nghe được kết quả Dong Man đầu óc vẫn cứ mơ hồ.
" Cô ấy có bằng cấp thấp...Tôi nói Dong Man cậu có phải tốt nghiệp cấp 1 không?" Yoo Jung In thật sự có chút không chịu được dây thần kinh phản xạ của Dong Man.
" Nha, các người tiếp tục, tiếp tục..." bạn nhỏ Dong Man ở bên cạnh bàn làm đà điểu.
" Liên lạc với cha mẹ cô ấy chưa?" Min Tae Yeon đột nhiên hỏi.
" Không có, nạn nhân là cô nhi..."
" Cô nhi à..." Đường Vũ Tân nghe xong ánh mắt có chút hơi lờ mờ, kỳ thật là cô đang suy nghĩ cuộc sống bi thảm công tố Min cùng Yoon Ji, ở một bên Min Tae Yeon nhìn ra vẻ mặt Đường Vũ Tân giống như bị chọc vào nỗi đau, dù sao Đường Vũ Tân cũng là cô nhi, công tố Min có chút đau lòng.
Đang nhớ lại nội dung kịch bản phần thứ nhất Đường Vũ Tân cảm giác được ai đó vỗ nhẹ vào mu bàn tay mình.
Đường Vũ Tân có chút hoảng hốt, ngẩng đầu lên nhìn thấy là Min Tae Yeon, lập tức thông cảm, toàn bộ chua xót trong lòng xong lên đầu, nói:" Cực khổ cho anh rồi..."
"..." ( ông nói gà bà nói vịt \(≧▽≦)/ )
Đường Vũ Tân dùng âm thanh bình thường nhưng hoàn toàn quên mình đang ở đâu, kết quả toàn bộ phòng họp im lặng.
" Khụ, công tố Đường cô quên rồi sao người đang báo cáo chính là tôi a..." Hwang Soon Bum khó mà tin nổi cái cô gái kia là Đường Vũ Tân, nói cực khổ là mình cực khổ mới đúng?! Trước đây anh không phát hiện, bây giờ mới biết những người yêu đương có thể to gan như vậy sao?
Được rồi, thật sự là sai lầm a, nếu vậy thì...
" Ý tôi là, đại gia cực khổ rồi..." Đường Vũ Tân tự nhiên trấn định, mang vẻ mặt tươi cười nói.
Làm người thật sự không thể vô sự như vậy..
Bzzzz!
Trong phòng đang im lặng thì tiếng chuông điện thoại vang lên, Min Tae Yeon cầm lên nhìn người gọi là bác sĩ Seo, nghĩ đến việc kiểm tra thi thể có tiến triển liền nhấn nút nhận cuộc gọi.
" Alô, ân, được, tôi biết rồi." chỉ mấy câu liền kết thúc cuộc gọi, Đường Vũ Tân không cần xem cũng biết là ai gọi, nhất định câu tiếp theo công tố Min sẽ nói ' đến phòng pháp y'...
" Có kết quả mói, đi sở pháp y một chuyến." công tố Min là người đầu tiên đứng dậy hướng sở pháp y đi tới.
" Quả nhiên..." đi theo phía sau công tố Min, Đường Vũ Tân nhỏ giọng lầu bầu. Cảnh sát Hwang cùng Choi Dong Man tích cực đi đến pháp y nhất, không biết hai người ở sau nói cái gì thỉnh thoảng truyền ra tiếng cười đầy màu sắc. Đến cửa phòng pháp y hai người dành nhau vọt vào trước.
Hôm nay bác sĩ mỹ nữ mặc đồ rất hợp quy cách, hợp đến nỗi Đường Vũ Tân cảm thấy kinh ngạc.
Chỉ thấy ngày hôm nay bác sĩ Seo, dùng một dây cột màu đen buộc tóc lên, trên người mặc áo màu trắng phối hợp với quần âu phục, chân mang giày cao gót đen làm bằng da.
Mặt trời thật sự mọc ở phía tay rồi...
Đường Vũ Tân kinh ngạc trừng lớn hai mắt.
Không riêng gì Đừơng Vũ Tân, ngay cả Yoo Jung In vừa tiến vào cũng kinh hãi hô một tiếng, khi bị bác sĩ Seo mặc trang phục kín đáo chỉnh tề dọa, cô cùng Đường Vũ Tân hai người nhìn thấy khó mà tin nổi.
" Ha, mặc như vậy rất hợp đó!" Âm thanh muốn ăn đòn của Dong Man vang lên từ sau, kết quả bị Đường Vũ Tân cùng Yoo Jung In dùng ánh mắt uy hiếp, bạn nhỏ Choi Dong Man rất ngoan đem lời tiếp theo của mình nuốt vào trong bụng.
" Có phát hiện gì mới?" Min Tae Yeon tự nhiên đối với bác sĩ mỹ nữ không có hứng thú, cô mặc cái gì căn bản anh không để y, nếu như không mặc thì thế nào? Được rồi không mặc sẽ bị bắt lại với tội danh gây mất trật tự công cộng....
" Đã có báo cáo xét nghiệm, bên trong máu người chết phát hiện lượng lớn nguyên tố Asen." Bác sĩ Seo nói xong đem báo cáo giao lại cho Min Tae Yeon.
Đường Vũ Tân đi đến bên người Min Tae Yeon cúi đầu nhìn bản báo cáo, chỉ thấy trên giấy toàn các loại chữ tiếng Anh to to nhỏ nhỏ che kín cùng công thức hóa học...
" Tôi nghĩ chúng ta nên lấy báo cáo về cận thẩn nghiên cứu mốt chút." Yoo Jung In đứng ở phía sau nhìn thấy mặt trên bản báo cáo liền ước lượng một chút trong đầu rồi nói.
" Nguyên tố Asen?" Đường Vũ Tân cúi đuầ tiếp tục nghiên cứu báo cáo, nhìn thấy cái gì đó đột nhiên nói:" Chờ đã Asen trioxit? Tại sao có thứ này?"
" Đúng, nạn nhân chắc chắn là bị trúng độc nên mới tử vong. Căn cứ vào ý kiến công tố Đường chúng ta tỉ mỉ kiểm tra lại, phát hiện trung khu thần kinh hô hấp của người chết bị tê liệt, mặc khác, độc được dẫn đến cơ tim, ứ máu tuần hoàn phổi , khiến nạn nhân không thể hô hấp, cuối cùng dẫn đến cái chết."
" Asen trioxit là gì?" Yoo Jung In hoàn toàn không theo kịp suy nghĩ, nhiều danh từ hóa học như vậy công tố đường nhìn hiểu sao? Công tố Min nghe hiểu được?
" Asen trioxit là tên gọi hóa học, tên thường được gọi là thạch tín."Đường Vũ Tân quay đầu giải thích cho Yoo Jung In xong, rồi nhìn bác sĩ Seo:" Bác sĩ Seo, lượng thạch tín này, ý cô là có người đầu độc nạn nhân?"
" Không phải việc còn lại là các người điều tra sao? Nha, nhắc nhở mọi người một điểm, nạn nhân khi còn sống tình hình phi thường không tốt, dinh dưỡng không đủ, xòn kèm theo xuất huyết nướu nhẹ, có triệu chứng máu xấu. Cũng chỉ là một nữ công nhân, cuộc sống sinh hoạt có thể tốt chỗ nào?" Bác sĩ mỹ nữ nhún vai biểu thị bất đắc dĩ.
" Nói như vậy, Ryu Seon Hee là do trúng độc thạch tín chết, vậy là có người đầu độc cô ấy? Hay là vô tình bên trong hộp đựng thức ăn có chứa thạch tín? Phải biết, có rất nhiều thuốc sát trùng nông nghiệp bên trong chứa chất này.
Bên trong phòng họp, mọi người vây quanh bàn một lần nữa, mà Đường thì lại cầm báo cáo xét nghiệm vừa nãy phân tích nói.
" Dong Man, mấy món đồ tôi đưa chocậu có kết quả chưa?" Min Tae Yeon không trả lời Đường Vũ Tân, trái lại quay đầu hỏi Dong Man đang say mê nhìn trang phục cùa bác sĩ mỹ nữ.
" A! Trong đó có một bình đã có kết quả là vitamin C." Dong Man lấy ra một cái bình màu trắng, cùng một bản báo cáo ra nói.
Min Tae Yeon tiếp nhận báo cáo, mà ở một bên Đường Vũ Tân thì lại đem cái bình màu trắng kia cầm lại đây.
" Vitamin C? Từ nơi nào đến?" Đường Vũ Tân cầm bình thuốc nhìn trái nhìn phải, còn vặn cái nắp ra ngửi.
" Là công tố Min mang đến."
" Đúng là vitamin C sao?" Đường Vũ Tân nhíu mày sau đó từ trong bình đổ ra một viên ném vào trong miệng.
" Này này này! Nhanh nhổ ra!" Hwang Soon Bumnhìn thấy vậy, lập tức tới vỗ mạnh lưng Đường Vũ Tân.
Đường Vũ Tân bị bàn tay Hwang Soon Bum đập quá chừng, ho khan vài tiếng, lại không thấy viên thuốc từ trong miệng cô đi ra.
" Viên thuốc đâu?" Hwang Soon Bum có chút cuống lên.
" Phát sinh...chuyện gì...?" Min Tae Yeon nghe được âm thanh ngăn trở đem báo cáo dược phẩm thả xuống, đập vào mi mắt là Đường Vũ Tân cùng Hwang Soon Bum hai người quay về mình cúi đầu, mà Đường Vũ Tân thì lại hung hăng ho khan.
" Công tố Min... công tố Đường cô ấy vừa nãy đem vitamin C do Dong Man kiểm nghiệm nuốt vào rồi..." Hwang Soon Bum vô lực nói.
"..." nghe vậy, mặt Min Tae Yeon trong phút chốc đen lại."
" Tôi chỉ muốn biết nó có phải là vitamin C không thôi." Đường Vũ Tân thở hổn hển nói:" Cảnh sát Hwang anh không đập còn tốt, anh vỗ một cái viên thuốc kia bị tôi nuốt xuống..."
"...Vậy cô muốn ói sao?" Hwang Soon Bum hỏi ngược lại.
" Không có..."
" Quái..." Hwang Soon Bum sờ cằm
Min Tae Yeon ở một bên nghe vậy cũng đồng dạng sờ cằm.
Lần này, công tố Yoo cùng Dong Man ngồi ở một bên đầu óc mơ hồ, không cho ăn là sợ trúng độc, ăn vào rồi còn muốn ói? Máy người này bị bệnh gì vậy?
" Em làm ơn đừng tiếp tục xảy ra vấn đề nữa.." Min Tae Yeon thành tâm thành ý nói, trời mới biết, Đường Vũ Tân từ sáng đến hiện tại đã để anh ứa ra không ít mồ hôi lạnh...
" Aizz, không cẩn thận đã quên..." Đường Vũ Tân thở dài bất đắc dĩ,  kỳ thật cô muốn nếm thử vật kia có phải là vitamin C, chỉ có điều cô quên mình mình đã biến thành mà cà rồng, một sinh vật không có vị giác, cái gì vitamin C, dù cho cô một khối xe muối cũng nếm không ra mùi vị...
Nhưng một tiếng thở dài này lại như một búa tạ đập vào trong đầu Min Tae Yeon, làm chấn động trái tim, toàn thân tràn ngập đau lòng, anh không nhịn được nắm chặt nắm đấm.
" A.... xin lỗi, anh không cần để ý. Em thật sự không có chuyện gì." Đường Vũ Tân nắm tay Min Tae Yeon, nhưng trong nội tâm thầm mắng mình, cái đề tài này đối với Min Tae Yeon mà nói là nhạy cảm, chính mình dù sao cũng đã quên, thế này vừa vặn chứng minh mình không thèm để ý thân phận sao?
" Này, cái người còn dám quang minh chính đại như thế?!" Hwang Soon Bum nhìn hai người lại tán tỉnh, vội vàng nhắc nhở hai người làm trọng công vụ.
" Yoo Jung In, nói chút tình hình cô điều tra đi." trì hoãn thái độ một chút Min Tae Yeon rút tay ra, nhẹ nhàng vỗ mu bàn tay cô, nhắc nhở cô chuyên tâm nghe báo cáo.
Noi chung, sau khi trải qua tình hình một chút không hiểu ra sao, rốt cục vụ án trở lại quỹ đạo lần thứ hai, mọi người cảm thấy vụ án cực khổ nhất bọn họ làm, bởi vì có một người nào đó thần kinh không chăm chú đặt ở trên vụ án...
" Được rồi." Yoo Jung In cầm lấy bản báo cáo điều tra đem đặt trước mặt mọi người nói:" Oh Yeong Ram, nữ, 50 tuổi. Thủ tiết năm 35 tuổi, không có nghề nghiệp, nhưng thích đánh bạc, kinh tế duy nhất chính là tiền thuê nhà kia."
" Sao không đi ra ngoài tìm việc làm?" Hwang Soon Bum nghi hoặc phụ nữ ở độ tuổi này, tuy rằng không tìm được nghề nghiệp gì tốt, nhưng có thể làm lao công vẫn nhận được trợ cấp.
" Bởi vì lười đi, 15 năm không thể dựa vào tiền thuê nhà mà sống được." Đường Vũ Tân nhìn mặt bàn trước mắt vừa gật đầu vừa phân tích.
" Không chỉ vì lười đâu, lúc còn trẻ không tìm được việc làm là có nguyên nhân." yoo Jung In đem một tờ giấy đặt trước mặt mọi người rồi nói.
Choi Dong Man xem xong sau đó che mặt nói: " Ha, trời ơi... không có trình độ văn hóa..."
Chỉ thấy trên giấy viết:" Oh Yeong Ram, cấp 1 bỏ học ở nhà theo gia trưởng học tập.Từ nhỏ không có cha, chỉ dựa vào trình độ của mẹ ở nhà giáo dục, mẹ làm việc tạm thời cho người ta để sống. Mẹ chết rồi,  Oh Yeong Ram bắt đầu dựa vào cái nhà của cha lưu lại cho thuê, còn mình thì ở lại nông thôn lấy tiền thuê nhà mà sống.
" Không có văn hóa thật là đáng sợ..." Đường Vũ Tân bỗng nhiên rùng mình một cái nhớ tới mình trước khi xuyên qua bị người phụ nữ lấy dao đâm chết.
" Đồng cảm." cảnh sát Hwang gật đầu phụ họa.
" Vậy nói như thế, Oh Yeong Ram không thể là hung thủ, có ai đi giết người thuê phòng mình chứ?" Dong Man chỉ ảnh chụp nói
" Đúng vậy, lẽ nào ăn nhầm đồ gì?" Yoo Jung In nhíu mày.
" Anh, tới người đó, Ryu Seon Hee trước khi chết đã đi qua nơi nào."
" A, cô bé này rất quy cũ, anh xem qua camera theo dõi, sau khi tan tầm cô ấy liền trực tiếp về nhà. Đúng rồi, sau khi Ryu Seon Hee về nhà không được bao lâu Oh Yeong Ram kia cầm theo một cái túi đi tìm Ryu Seon Hee, sau đó khoảng chín giờ tối liền từ nhà cô ấy đi ra, lúc đó Ryu Seon Hee đưa bà ấy đến cửa, xem ra khi đó Ryu Seon Hee vẫn khỏe mạnh."
" Trong túi đựng cái gì? Đường Vũ Tân nhạy cảm hỏi.
" Nghe Oh Yeong Ram nói là có một ít hải sản, một chút sò hến do người ở quê đưa tới, đem cho Seon Hee nếm thử, có ý lôi kéo cô ấy có thể thuê thêm một ít ngày. Dù sao nhà thuê của mình không ở khu vực Seoul phồn hoa, giao thông cũng không tiện, rất ít người thuê nơi này. Nếu không phải Seon Hee đi làm địa phương có tuyến xe, cô cũng nghĩ đến sẽ ở nhà người bạn nào đó." Hwang Soon Bum đem ra tư liệu mình đã điều tra.
" Hải sản, trách không được vì sao bác sĩ Seo tìm ra nhiều trong dạ dày cô ấy như vậy. A, có thân thích ở biển thật tốt...." Đường Vũ Tân ước ao nói, sau đó đột nhiên cô dừng lại đề tài, dường như nhớ cái gì đó ánh mắt trở nên ác liệt.
" Làm sao?" Min Tae Yeon đã quá quen thuộc loại ánh mắt này rồi, Đường Vũ Tân lộ ra ánh mắt này liền mang ý nghĩa là trong đầu cô có manh mối mới.
" Tôi nghĩ có một số việc tôi cần tìm bác sĩ Seo xác nhận một chút." Đường Vũ Tân nói xong chậm rãi đứng liền, hướng về cửa phòng đi ra ngoài.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét