Thứ Ba, 21 tháng 10, 2014

VLKT chương 2

Ta xin lỗi mọi người đã đăng trễ vì ta có việc nên mong mọi ngừơi thông cảm cho~~

2. Tình trạng nạn nhân chết thật khủng bố

 

Khụ...." Nhìn ánh mắt Đường Vũ Tân có chút cảnh giác, Jang Chul Oh rất đúng lúc đi ra hòa giải:" Đúng rồi Vũ Tân, đã quên nói cùng với cô, Roy cũng là ma cà rồng, hơn nữa đã duy trì dáng vẻ này sắp gần 100 năm rồi."

Đường Vũ Tân nghe xong kinh ngạc há to miệng, đến nửa ngày mới nói được:" Quả nhiên, lịch sử mà cà rồng bắt đầu từ phương Tây."

" Ha ha, cô thật thú vị, Đường tiểu thư cô thật giống như là ma cà rồng mới sinh đi,  tôi cũng nghe qua Jang nói về cô nên quyết định tới đây xem. Đối với Min cùng cô tôi thật tò mò."
" Tò mò có gì tốt chứ, anh có thể nhiên cứu chính mình a." Đường Vũ Tân bĩu môi
"...Phốc, haha, Jang, tôi biết vì sao ông nói cô bé này thú vị rồi, tôi sống mấy trăm năm qua chưa từng thấy mà cà rồng như vậy, Đường, cô tỉnh lại vào thời điểm mới sinh có hay không phát cuồng đi tập kích con người?"
" Không có?"
" Kỳ quái..." Roy cúi đầu trầm tư, lập tức ngầng đầu lên hỏi trưởng phòng Jang:" Jang, ông nói Min kia vừa bắ đầu cũng không tập kích con người?"
" Vâng, tuy rằng tôi cũng thật tò mò tại sao, nhưng hai người này là hai đóa kỳ hoa, ta cũng không nghĩ ra kết quả."
Roy nghe vậy tiếp tục cúi đầu trầm tư, lông mày nhíu lại thành một đoàn.
Đường Vũ Tân ở một bên nhìn thấy buồn cười, thật sự cho rằng ma cà rồng sống sắp gần 100 năm là có thể biết liền mọi sự  sao?
Nhưng thời gian yên tĩnh như vậy cũng không kéo dài được lâu, Min Tae Yeon đến phá vỡ không gian yên tĩnh.
" Vũ Tân, có vụ án." Min Tae Yeon đẩy cửa ra nhìn bốn phía chung quanh, ánh mắt dừng lại trên người Roy một chút sau đó lập tức nhìn về phía Đường Vũ Tân nói.
" Ha, nhanh như vậy a..." Đường Vũ Tân không tình nguyện đứng dậy, cô đã không còn bàn tay vàng, chẳng lẽ manh mối vụ án nào cũng phải nhờ máu người chết? Mới không cần...
Nghĩ như vậy Đường Vũ Tân nhếch miệng nhe răng đi về phía Min Tae Yeon, làm mấy người sau vẻ mặt khó hiểu.
" Cậu chính là công tố trưởng Min? Tôi tên Roy Ventrue, rất hân hạnh quen biết cậu." dứt lời Roy vươn bàn tay ra.
" Xin chào, tôi tên Min Tae Yeon." Min Tae Yeon rất tự nhiên bắt tay cùng với Roy.
Từ lúc Min Tae Yeon đẩy cửa tiến vào, Roy nhìn công tố Min trong mắt thả ra tinh quang. Giờ phút này, công tố Min bắt tay cùng Roy, có lẽ Min Tae Yeon  không chú ý, thế nhưng Đường Vũ Tân thì lại để ý, Roy nhìn Min Tae Yeon với ánh mắt không giống ánh mắt nhìn người khác, trong ánh mắt mang theo hứng thú tựa hồ còn xen lẫn... dục vọng..
Không phải chứ... Đường Vũ Tân thấy ý nghĩ trong đầu làm hoảng sợ đến rùng mình.
" Lần này là vụ án gì?" Đường Vũ Tân theo Min Tae Yeon đi tới phòng công tố, phát hiện bọn họ và công tố Yoo bắt đầu chuẩn bị vụ án.
" Căn cứ vào tư liệu từ hiện trường đưa đến, người chết Ryu Seon Hee, 28 tuổi, là nữ, đang làm việc ở xưởng lắp ráp sản phẩm điện tử." công tố Yoo đem tư liệu vừa mới thu được đưa cho mọi người.
" Những thứ này?" Đường Vũ Tân nhíu mày tiếp nhận tư liệu, tại sao không có bức ảnh nào?
" Nghe nhân viên giám sát nói hiện trường bên kia xảy ra chút vấn đề, hiện tại đang định tới chỗ đó." Yoo Jung In lần thứ hai giải thích.
" Vấn đề?" Đường Vũ Tân nghi ngờ nhìn về phía công tố Min.
" Muốn biết tình hình cụ thể phải đến hiện trường."
" Được rồi, chúng ta chờ cái gì nữa?" Đường Vũ Tân bất đác dĩ vẫy tay.
Còn chưa vào đến nơi , ở xa, Đường Vũ Tân nghe tiếng la điên cuồng của người nữ.
" Tôi nói rồi không thể chụp! Ryu Seon Hee chết rất là thảm, lẽ nào các người còn muốn quấy rối cô ấy sao?" Một người phụ nữ đứng ở bên cạnh giữ  thi thể Ryu Seon Hee, la hét không cho nhân viên giám sát chụp ảnh thi thể.
" Chuyện gì xảy ra? Cô ta la ai?" chạy tới hiện trường Min Tae Yeon cau nhìn người phụ nữ kia một chút rồi hỏi.
" A, cô ta tên Oh Yeong Ram, là chủ gian phòng này.  Luôn ngăn cản chúng ta vào nhà tiếp xúc với người chết, vì thế cho nên trong tư kiệu không có bức ảnh." Một nhân viên giám sát giải thích
" Vì sao muốn ngăn cản các người vào tiếp xúc người chết?" Không cho tiến hành vào khám nghiệm tử thi thì có thể hiểu, nhưng ngay cả chạm vào cũng không được thì có hơi quá đáng?" Đường Vũ Tân không hiểu, cô không còn bàn tay vàng trong lúc nhất thời đúng là vẫn không thích ứng.
" Chủ yếu là bởi vì thi thể nạn nhân lần này chết khá là quỷ dị." Người nhân viên giám sát nói xong chỉ vào hiện trường.
Nhìn theo phương hướng của người giám sát chỉ, thấy thi thể Ryu Seon Hee vặn vẹo ở góc độ làm người ta không thể tưởng tưởng nổi, hai tay bóp cổ của mình, đôi mắt mở to không biết là do sợ hãi hay là do thống khổ, đồng thời có rất nhiều máu từ bên trong năm giác quan chảy ra.
" Ông trời của tôi..." Yoo Jung In hít vào một ngụm khí lạnh, hiển nhiên là bị tình trạng chết khủng bố của nạn nhân dọa đến khiếp sợ.
" Tại sao lại như thế?" Đường Vũ Tân vừa nói vừa nhón chân lên từ  cửa lướt qua lưng công tố Min nhìn hiện trường.
Nhưng mà bên trong hiện trường cũng không có đồ vật cô muốn tìm, liền hỏi: " Nạn nhân là chết trong nhà sao?"
" Căn cứ vào máy camera theo dõi có thể suy đoán nạn nhân là tử vong ở trong nhà."
" Kỳ quái..."  Nghe giám sát giải thích, Đường Vũ Tân nhíu chặt chân mày lại.
" Làm sao?"  Min Tae Yeon đứng ở  phía trước cô xoay người hỏi.
"Trong tình huống bình thường chỉ có nghẹt thở người chết mới bày ra tư thế này, vừa nãy em liếc nhìn trong phòng, cũng không có đồ vật thích hợp trở thành hung khí. Hơn nữa, thất khiếu chảy máu tình trạng nịch vong mới xuất hiện không phải sao?" ( anie: cái từ  'nịch vong' ta tìm ra không được nên giữ nguyên T_T)
" Có phải hiện gì sao?" Min Tae Yoon nhìn Đường Vũ Tân với ánh mắt ôn nhu.
" Kỳ thật khó mà nói, ít nhất phải để em tiếp xúc với thi thể chứ? Aizz! Cái người phụ nữ kia còn chưa đi?"  Nhưng Đường Vũ Tân không chú ý tới ánh mắt công tố Min chỉ oán giận nói.
" Tôi đã nói rồi, đây là chỉ thị thần linh! Không thấ tình trạng chết của Seon Hee sao?! Trời cao trừng phạt Seon Hee,  đã làm cô ấy chết trong loại tư thế này, đây là nghiệp chướng, lẽ nào các người muốn bị nguyền rủa sao?" Oh Yeong Ram khuôn mặt dữ tợn giảng đạo.
" Aizz ui,  bà chị này!" Hwang Soon Bum lộ ra vẻ mặt xin nhờ: " Lúc này là thời đại nào rồi, bà chị cũng đang sinh sống trong thành phố văn minh khoa học, làm sao có thể nói chuyện không sự thật như vậy! Để cho khoa học chứng minh đi a! Bà chị xem cái gian phòng này là kết quả của khoa học đấy, chẳng lẽ thần linh tới biến ra  cho bà chị căn phòng ở sao?"
" Aizz u, bởi vì trên thế giới còn người như  cậu tồn tại, vì thế mọi người mới gặp vận rủi lớn đó!" vừa nói, đại thẩm kia dùng ánh mắt liếc cảnh sát Hwang.
"Thiết, bà chị này thật sự là, gây trở ngại người ta phá án không nói lại còn nói chuyện không tốt? Tôi xem trời cao trừng phạt là bà chị mới đúng! Phàm là người nào đến gian phòng này của bà chị đều nguy hiểm tới tính mạng, ôi, tiểu thư  Seon Hee chết thực sự là quá đáng thương, làm sao đến cái chỗ như vậy mà thuê nhà .." vẻ mặt Hwang Soon Bum lộ ra biểu tình không cứu được cô.
" Aizz, cái cậu này làm sao..."
Oh Yeong Ram nói chưa hết lời, liền bị một âm thanh kỳ lạ có chút muốn ăn đòn tiếp lời.
" Gây trở ngại công vụ, sẽ bị tạm giam hai mươi ngày nha!" Đường Vũ Tân nhìn thấy bên này vẫn dưới trạng thái không lo lắng, cười hi hi bước tới.
" Cô là ai?" Người phụ nữ kia dùng ánh mắt hung tợn nhìn Đường Vũ Tân.
"Tiểu nữ bất tài, họ Đường tên Vũ Tân, trùng hợp đảm nhiệm chức công tố viên..."
Phụ nữ kia nghe được chức vị công tố viên so với cảnh sát Hwang cao hơn nữa, nhất thời nói chuyện khúm núm: "Công tố viên rất là giỏi à..."
" Tuy rằng công tố viên không phải rất giỏi thế nhưng vẫn có thể định tội, gây cản trở công vụ nghiêm trọng sẽ ở tù thời hạn là ba năm nha! A, đúng rồi, còn phải nộp tiền phạt nữa! Làm sao bây giờ? Đại thẩm, xem dáng vẻ của dì không giống người có nhiều tiền, bất quá căn phòng này cũng không tệ, hẳn là đủ a?" Nói xong Đường Vũ Tân vuốt cằm, tính toán xem giá trị căn phòng này bao nhiêu tiền.
" Hừ, cô cho rằng ta là con nít ba tuổi sao? Không có lệnh lục soát đem đến, các người lại lén xông vào nhà dân, cũng coi như phạm pháp." Người phụ nữ kia dự liệu trước nói.
" Đại thẫm vẫn đúng là hiểu được nhiều, nhìn dì với cặp mắt có chút khác xưa ." Đường Vũ Tân như trước cười đến sáng lạn: " Bất quá, đã có người báo án, lại là án giết người, đại thẫm người không biết vụ án như vậy chúng ta bình thường có chút đặc quyền. Hiện tại gian phòng này không còn đơn thuần dùng mà nó còn là hiện trường gây án, ở trong này, chúng ta tồn tại mới là chính xác nhất. Đúng rồi , thuận tiện hỏi máy chụp hình trong tay đại thẩm dùng làm việc gì?"
" Máy chụp hình! A, chỉ là thuận tiện cầm trong tay, có gì đâu hỏi?" khẳng định máy chụp hình này không phải đơn giản là thuận tiện cầm ở trong tay như vậy, nghe Đường Vũ Tân nói xong, Oh Yeong Ram đem cầm thật chặt.
" Thế à, không ngại cho tôi nhìn một chút chứ?" Đuờng Vũ Tân đưa tay muốn lấy đi, lập tức bị Oh Yeong Ram đẩy ra.
Ngay cả Hwang Soon Bum cũng nhìn ra đưọc vấn đề.
" Bà chị này, mời người phối hợp công việc với chúng tôi, nếu không sẽ thật sự tố cáo ngừơi gây trở ngại công vụ." Hwang Soon Bum đanh mặt lại, nhìn rất có uy nghiêm, đem người phụ nữ kia dọa đến khiếp sợ.
Có cảnh sát Hwang hé ra mặt đen, Đuờng Vũ Tân thuận lợi lấy đựơc máy chụp hình, mở ra xem, bên trong đã có hai tấm hình ngừơi chết, nhưng chụp rất mơ hồ vừa nhìn là biết đang chụp dứơi tình trạng vội vàng.
" Thật kỳ quái nha..." Đường Vũ Tân mở chốt ra nhìn bên trong có vài bức ảnh " Đại thẩm, ngừơi trong ảnh của dì chụp sao nhìn thấy quen mắt vậy?"
" Nhìn quen mắt? Là ngừơi công tố Đường quen biết sao?" Yoo Jung In nghe vậy đi tới, nhìn không quan trọng lắn vừa nhìn lại Yoo Jung In sợ hết hồn.
" Trời ơi... Vì sao bên trong ảnh chụp là bức ảnh Ryu Seon Hee tử vong a?!" Yoo Jung In chỉ vào máy chụp hình nói.
Âm thanh của Yoo Jung In hấp dẫn sự chú ý công tố Min cùng cảnh sát Hwang lại đây. Hai người đến xem ảnh sau đó vẻ mặt lộ ra nghiêm nghị.
" Xem ra, cái đại thẩm này rất hiềm nghi." Hwang Soon Bum vuốt cằm, liếc nhìn vì đại thẩm kia bắt đầu thất kinh.
" Tôi cũng cảm thấy như vậy." Đường Vũ Tân cũng vuốt cằm, làm động tác giống cảnh sát Hwang.
Thấy cảnh này Min Tae Yeon hơi đổ mồ hôi, nhưng không che giấu ánh mắt sủng nịch.
Nhưng không khéo, lại để công tố Yoo nhìn thấy chi tiết này. Giờ phút này, nội tâm Yoo Jung In có chút bi thuơng, nhưng cô cũng chỉ là khẽ thở dài.
" Làm sao?" Min Tae Yeon chú ý tới vẻ khác thường của Yoo Jung In, xuất phát từ  góc độ quan tâm đồng nghiệp mở miệng hỏi.
" Không...Không có gì?" công tố Min đột ngột quan tâm như vậy, Yoo Jung In cắn môi lắp bắp trả lời vấn đề, mới phát hiện trái tim mình khống chế không đựơc đập mạnh kịch liệt.
" Mình... Lẽ nào đã yêu thích anh ấy như vậy sao?" Yoo Jung In cừơi khổ, lập tức ép buộc mình đem sự chú ý lên trên vụ án.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét