Thứ Hai, 20 tháng 10, 2014

VLKT chương 1

Lần đầu tiên ta edit truyện có gì sơ xót mong mọi người đừng * ném dép* ta nha~~~

 1. Sau khi trở thành ma cà rồng

Hàn Quốc, thủ đô Seoul thời tiết trước sau như một luôn đầy nắng ấm áp, cửa hàng bán thức ăn hai bên đường cũng trước sau như một đông như trẩy hội, tại ngã tư đường âm thanh của những người lái xe vẫn như cũ nối liền không dứt.
 Trong ánh nắng của mặt trời mọc vào buổi sáng Đường Vũ Tân hơi mở mắt ra, ngày bình thường cùng... chính mình đã muốn bất bình thường. 
Sau khi thích ứng ánh nắng chói mắt, Đường Vũ Tân kéo chăn ra khỏi người đứng dậy đi đến hướng phòng tắm. 
Kỳ thật sau khi trở thành ma cà rồng cô đã không muốn mình quá ỷ lại giấc ngủ để khôi phục thể lực, nhưng Đường Vũ Tân vẫn là duy trì  tốt thói quen con người, không có nguyên nhân gì đặc biệt, chỉ cần trong lòng mình có thể cảm thấy thoải mái.
 Rửa mặt chải đầu đơn giản một chút liền từ phòng tắm đi ra, kéo màn cửa rộng ra một khe hỡ nhỏ, ánh nắng sáng sớm ấm áp tràn ngập vào phòng, ánh sáng mặt trời gay gắt làm cho Đường Vũ Tân lần nữa nheo mắt lại. 
Đường Vũ Tân suy nghĩ đến nay không biết vì cái lý do gì  ma cà rồng nơi này không sợ ánh mặt trời hoặc lý do gì đó và vân vân cô sẽ không đi nghiên cứu kỹ, nhưng ít ra có thể tự do hành động. Bất quá, tuy rằng mắt không sợ ánh sáng cũng không phải dưới những tình huống nào mà mắt có thể thích ứng nhanh chóng giống siêu nhân, vì vậy Đường Vũ Tân  cần một thời gian thích ứng. 
Trong lúc thích ứng với ánh mặt trời đại khái nhớ tới cái gì đó, Đường Vũ Tân xoay người hướng đến phòng bếp rồi đi tới tủ lạnh, mở cửa tủ ra bên trong một ít bánh sandwich, sữa, nước trái cây được đặt gọn gàng, ngoài ra còn có... còn có mấy bịch máu nằm rải rác. 
Bánh sandwich, sữa, nước trái cây... đồ ăn dự trữ khi Đường Vũ Tân còn là con người, sau khi trở thành ma cà rồng nhìn mấy thứ đồ ăn nhớ lại khoảng thời gian còn làm con người nên cuối cùng vẫn để  trong tủ lạnh mà bảo quản, về phần bịch máu... Đường Vũ Tân nhìn bịch máu cau mày,  sau đó dứt khoát đóng cửa tủ lạnh lại.
 "Xem ra mình vẫn là không quen uống máu đông lạnh.." Đường Vũ Tân khe khẽ thở dài, vỗ trán mình. Vì thế, Đường Vũ Tân bỏ lại bữa sáng, nhìn đồng hồ xác định thời gian, cầm lấy áo khoát đi ra khỏi nhà riêng của mình.
 " Chào buổi sáng, cảnh sát Hwang, Dong Man" Yoo Jung In đẩy cửa phòng Tổ công tố đi vào hướng hai người gửi lời chào hỏi, không để ý ánh mắt người khác liền liếc mắt  về phía văn phòng Min Tae Yeon, phát hiện Công tố Min trước sau như một luôn im lặng ngồi trong thế giới riêng của mình. 
Yoo Jung In thu hồi ánh mắt của mình nhưng ánh mắt có chút ảm đạm, cô biết rõ Công tố Min và Công tố Đường là một đôi, nhưng không thể kiểm soát được mình vẫn luôn muốn nhìn...
 " Các vị sớm a!" Tiếng cười nồng nhiệt của Đường Vũ Tân vang lên từ sau lưng Yoo Jung In, Công tố Yoo trong lòng căng thẳng lúng túng xoay người tươi cười chào lại. 
Kỳ thật sự thất thần ngắn ngủi vừa rồi của Yoo Jung In vẫn bị Đường Vũ Tân nhìn thấy được,  nhưng cô chỉ khẽ thở dài rồi hướng mọi người chào hỏi.
 Tựa như trước kia cô đã nói, bất luận tương lai phát triển thành dạng gì chỉ cần hiện tại cô có được hạnh phúc là tốt rồi. Kỳ thật, kịch bản không phải là không thể thay đổi nghịch thiên sao?
 "Công tố Đường cũng tới rồi, aizz, thật hoài niệm chuyến dã ngoại thoải mải đó" bạn nhỏ Dong Man buông Ipad trong tay mình, bắt đầu than thỡ oán giận cuộc sống bận rộn của mình lại bắt đầu.
 " Dong Man à" cảnh sát Hwang nhàn nhã thong thả đi đến chỗ ngồi Dong Man, vỗ nhẹ vai  cậu nói:" Biết vì sao Công tố Đường từ đặc phải viên trở thành Công tố viên chính thức không?"
 " Vì sao?" Dong Man lộ ra vẻ mặt khiêm tốn xin lời khuyên. " Bởi vì thái độ quyết định hết tất cả!" cảnh sát Hwang chỉ tiếc rèn thép không thành sắt cỗ vai Dong Man: " Chính bởi vì cậu chỉ luôn oán giận cho nên tới bây giờ không thể chuyển thành chính thức đó?  Tôi biết cậu chỉ số thông minh không nhiều nhưng ít ra cậu cũng nên học tập nhiều từ Công tố Đường, biết không?" 
"Đã biết..." dưới lời khuyên của cảnh sát Hwang, Dong Man dùng âm thanh ủy khuất đáp lại. 
" Dong Man cũng vì tổ chúng ta mà cống hiến rất nhiều, nếu không có kỹ thuật của Dong Man thì  chúng ta làm sao có thể phá án và bắt giam nhanh như vậy." Đường Vũ Tân nhìn Dong Man biểu tình ủy khuất  trong lòng buồn cười, bản thân lại một lần nữa tán thưởng kỹ năng máy tính của Dong Man.
" Cậu ấy cũng chỉ có mấy thứ này là có ích thôi." Yoo Jung In bất đắc dĩ nhún vai.
 " Này, mới sáng sớm các người muốn tổn thương tôi a?"  bạn nhỏ Dong Man bị chọc ghẹo đến nóng nảy đứng lên cãi lại nói.
 " Vâng, không tổn thương, Dong Man là người rất  giỏi trong tổ được rồi chứ?"  Yoo Jung In sửa lại lời của mình nói với Dong Man. 
" Này không nhiều nhưng còn kém lắm..." rốt cục Dong Man chiếm được một ít đồng cảm, tiếp tục mân mê sản phẩm điện tử của mình. 
Đường Vũ Tân cười tủm tỉm nhìn bọn họ trêu chọc Dong Man, rồi đi đến chỗ của mình ngồi xuống sửa và phân loại lại tư liệu vụ án, đang làm được một nửa cửa phòng tổ công tố một lần nữa mở ra. 
" Mọi người đã  đến đông đủ, chúng ta bắt đầu mở cuộc họp." Trưởng phòng Jang Chul Oh một buổi tối không nghỉ ngơi mang bộ dáng mệt mỏi mở cửa phòng Tổ công tố đi vào.
 Đường Vũ Tân kinh ngạc mở to hai mắt nhìn trưởng phòng Jang, dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn về phía công tố Min mới từ trong văn phòng đi ra.
 Min Tae Yeon lắc đầu tỏ vẻ chính mình cũng không biết, liền dẫn đầu đi đến phòng họp.
 " Trưởng phòng, đột nhiên họp là có sự tình gì sao?" trong phòng họp mọi người đã ngồi vào chỗ của mình, Yoo Jung In kiềm chế không được liền mở miệng hỏi trước. 
" Đúng vậy!" trưởng phòng Jang hít một hơn thật sâu nhìn mọi người:" Vụ án mà cà rồng lần trước,  đến nay đội điều tra không tìm được thi thể,  cho nên cấp trên quyết định đem vụ án này không phá giải."
 " Cái gì? Không phải nói đã tìm được nghi phạm sử dụng hung khí sao, hơn nữa công tố Đường cũng nói nghi phạm sợ tội đã tự sát rồi?" Yoo Jung In nghe xong nghi ngờ nói.
 " Thi thể không tìm được là một mặt, về mặt khác..." Nói tới đây, Jang chul Oh dùng ánh mắt bất đắc dĩ nhìn thoáng qua Đường Vũ Tân, sau đó nói:" Về mặc khác, dụng cụ được gọi là hung khí không có bất cứ dấu vân tay nào..."
 Min Tae Yeon nghe Jang Chul Oh nhắc tới chuyện này trong lòng có một loại dự cảm xấu, trong lúc đang nghe Jang Chul Oh giải thích, sắc mặt công tố Min đen lại, anh âm trầm quay đầu nhìn cái người khởi xướng hậu quả thành một đống lộn xộn như vậy, nhưng phát hiện người gây ra hậu quả  mang một bộ dáng nhìn trời làm như mọi chuyện không liên quan tới mình.
Jang Chul Oh cũng nhìn thấy được hành động của Đường Vũ Tân, khóe miệng co giật một chút, nói tiếp: " Bất quá không quan hệ, tuy vụ án không phá đầy đủ là trách nhiệm tổ công tố, dù sao cũng là đội điều tra không tìm thấy thì thể, cho nên hôm nay tới đây là để nói với mọi nươời một chút, về sau có người nào hỏi vụ án này chỉ cần chúng ta thừa nhận suy luận của mình là chính xác thì tốt rồi." 
"Đúng , đúng, đúng , suy luận của tôi tuyệt đối không có khả năng sai."  Vừa mới còn bộ dáng nhìn trời, Đường Vũ Tân nghe vậy lập tức gật đầu chứng thật.
 " Aizz, thật sự là, thi thể không tìm thấy là vấn đề của đội điều tra vì cái gì phải cử chúng ta đến nơi này?" Yoo Jung In tức giận xem thường, vụ án này bọn họ tra thật vất vả a! Cô cùng Dong Man không biết chạy gãy mấy cái chân, nói nhiều đến khô miệng, thế nhưng kết quả là không phá giải?!! Cô không cam lòng a! 
"Aizz, ít ra chúng ta không phải tự mình gánh vác không sẽ sai làm rồi, rốt cục vì sao trên hung khí không có dấu vân tay..." Đường Vũ Tân cau mày làm bộ tự hỏi. 
Một bên cảnh Hwang Soon Bum nghe thế thiếu chút nữa hộc máu, chị hai a! Rõ ràng là chính cô che giấu không tốt, trên hung khí không có dấu vân tay... Còn ngụy trang thành sợ tội tự  sát... chị hai a, rốt cục là cô có kính trọng nghề nghiệp không a....
 " Còn có sự kiện như vậy!"  Jang Chul Oh nói xong tầm mắt chuyển tới trên người Dong Man: " Dong Man đã đến tổ một khoảng thời gian rất dài, cậu ấy dùng sự thật chứng mình tầm quan trọng của mình trong tổ, Choi Dong Man, hôm nay sau khi trở về nhà chuẩn bị tốt tư liệu cá nhân , buổi sáng ngày mai giao cho tôi. Cứ như vậy đi, tan họp." Nói xong, trưởng phòng Jang không để ý tới vẻ mặt mê mang của Dong Man liền lấy tốc độ người thường không thể lý giải biến mất ở ngoài cửa tổ công tố.
 " Trưởng phòng có ý gì?" Dong Man mê mang nhìn mọi người tìm kiếm đáp án. 
" Ôi, nhóc con rốt cục cậu hết khổ rồi."  Trên mặt Hwang Soon Bum mang theo nụ cười cao hứng, đánh gáy Dong Man một cái. 
" Đúng vậy,  chúc mừng Dong Man trở thành phân tích viên chính thức!" Yoo Jung In vỗ vai Dong Ma.
 " Nga! Thật vậy chăng?!"  Sau khi nghe được mọi người chúc mừng, Dong Man lộ ra biểu tình vui sướng. 
" Chúc mừng, phân tích viên Choi Dong Man." So với người khác chúc Đường Vũ Tân chúc mừng có vẻ không bình thản, vì hiện tại tinh thần của cô đã bị đại boss kéo đi rồi.
 Đường Vũ Tân nhìn xem phương hướng Jang Chul Oh rời đi, sau đó nhìn Công tố Min nháy mắt hỏi, đến khí được công tố Min đồng ý, Đường Vũ Tân cũng không quản cái không khí bên này nào nhiệt như thế nào, liền nện bước biến mất ngoài cửa tổ công tố đuổi theo Jang Chul Oh.
 " Trưởng phòng Jang, như thế nào ông..." đến cửa phòng Jang Chul Oh Đường Vũ Tân không gõ cửa, trực tiếp đẩy cửa đi vào. Cửa phòng đột nhiên bị mở ra Jang Chul Oh sợ hãi, nhanh chóng  đem cái gì đó trong tay giấu phía sau lưng, khi nhìn thấy là Đường Vũ Tân nhẹ nhàng thở ra, liền lấy cái ly cầm trong tay ra há miệng nuốt hết.
 " Ông..." Đường Vũ Tân nghi ngờ nhìn hành động Jang Chu Oh, sau đó lại bị động tác lúc này của Jang Chul Oh làm sợ ngây người: " Ông uống cái gì?"
 " Tôi đang'ăn cơm'..." một hơi uống hết cái ly đó, trưởng phòng Jang thở phào nhẹ nhõm. ( NL:  'ăn cơm' = máu ) " Ông chưa ăn cơm? Thật sự là sáng hôm nay mới trở về?" 
" Ân, vốn tính ở lại Mỹ với Yoon Ji một thời gian chờ cô bé thích ứng rồi sẽ trở về, nhưng do cấp trên hối thúc quá. Cô cũng thật sự là, làm gì sợ tội tự  sát, trên hung khí không có vân tay?" Jang Chul Oh cau mày trách cứ  nói. 
" Tôi đã quên...." Đường Vũ Tân ngượng ngùng cười,  sau đó mới nhớ đến mình tới đây làm gì, nói tiếp: " Vậy Yoon Ji đâu?"
 " Đã được sắp xếp tốt lắm, cô không cần lo lắng, bên đó có người bí mật của bạn tôi chăm sóc cô bé." " Như thế nào ông không để bạn mình tự  chăm sóc Yoon Ji?" Đường Vũ Tân nhíu mày.
 " Bởi vì tôi đi theo Jang tới nơi này." Một giọng trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên từ ng ngoài cửa, Đường Vũ Tân quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một người đàn ông cao lớn mặc áo gió màu đen từ cửa đi vào. 
" Roy" Jang Chul Oh hướng về tên của người đàn ông kia gật đầu, rồi nhìn đến Đường Vũ Tân giới thiệu: " Đây là bạn tốt của ta ở Mĩ, Roy Ventrue." 
" Xin chào, tiểu thư xinh đẹp." Dứt lời, Roy thủ thế cầm tay Đường Vũ Tân hôn lên mu bàn tay cô một cái.
 "Ặc..xin chào." Đường Vũ Tân có chút xấu hổ thu bàn tay lại, dù sao cũng là người Châu Á,  cô đối với việc hôn tay vẫn là không quen. 
" Tiểu thư, cô không tự  giới thiệu một chút sao?"  Roy nở nụ cười thú vị nhìn Đường Vũ Tân, làm cho đáy lòng Đường Vũ Tân dâng lên một cỗ phiền toái.
 " Tôi gọi là Đường Vũ Tân, là cấp dưới trưởng phòng Jang."  Vì lễ phép lịch sử Đường Vũ Tân giới thiệu đơn giản một chút về mình. 
" Nga, đơn giản như vậy? Cô không phải là còn quên nói cái gì?" Roy tiếp tục dùng ánh mắt trêu tức nhìn Đường Vũ Tân, giống như  nhìn một con chuột. 
Nhìn ánh mắt như vậy, Đường Vũ Tân hít một hơi sâu, cố gắng nở nụ cười trên mặt rồi nói:"Ventrue, đây là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, tôi không biết bên kia các người là như thế nào nhưng ở bên này giới thiệu như vậy là đủ rồi."
 " Vậy sao?" Roy nghe lý giải xong gật đầu nói: "Ân, dù sao vừa rồi đề cập chuyện riêng tư là không thích hợp, vậy thì tôi xin lỗi cô... tiểu thư ma cà rồng xin đẹp."
 P/s: đừng *ném dép* ta T_T

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét