Thứ Ba, 6 tháng 1, 2015

ĐPBB chương 3

Đệ tam chương

Edit: Nguyệt Linh
Nhậm Doanh Doanh ở một bên lúc này kinh hãi đảm chiến đến cực điểm. Đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy có người dám nói chuyện như vậy đối Đông Phương thúc thúc!
“Đông... Đông Phương thúc thúc! Là... là Hoa tiên sinh đã cứu ta đó......” Nhậm Doanh Doanh cẩn thận nói, vẻ mặt khẩn trương, e sợ Đông Phương Bất Bại không vui liền động thủ giết Hoa Mãn Lâu.
Đông Phương Bất Bại nhìn vào mắt Nhậm Doanh Doanh, âm thanh lạnh lùng nói:“Bổn tọa biết.” Nói xong câu này, Đông Phương Bất Bại lại lần nữa nhìn về phía Hoa Mãn Lâu.
Hoa Mãn Lâu vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, bộ dáng không gợn sóng sợ hãi, giống như là đang đợi đáp án Đông Phương Bất Bại. Đông Phương Bất Bại trong mắt hiện lên một chút sát khí:“Nếu bổn tọa càng muốn hắn chết ở trong này thì sao?”
Hoa Mãn Lâu làm như không phát giác, lộ ra ý cười thản nhiên, nói:“Ta đây đương nhiên tận lực ngăn cản.”


Những lời này khiến Nhậm Doanh Doanh bị dọa liền liều mạng giật ống tay áo Hoa Mãn Lâu. Hoa Mãn Lâu nghi hoặc quay đầu hỏi:“Làm sao vậy?”
Nhậm Doanh Doanh nhất thời không nói gì, còn làm sao nữa... Đông Phương Bất Bại tính cách hay thay đổi quỷ dị, người chết ở trong tay hắn cũng không ít, đặc biệt là những người làm trái ý của hắn! Mà câu “tận lực ngăn cản” cũng đã phạm vào tối kỵ của Đông Phương Bất Bại.
"Hoa tiên sinh! Ngươi......” Nhậm Doanh Doanh hoàn toàn không biết nên nói cái gì .
Lúc này, Hoa Mãn Lâu lách qua người Đông Phương Bất Bại, cũng không ai thấy rõ hắn động như thế nào, đã xuất hiện ở giữa Đồng Bách Hùng và La trưởng lão. Mà khi hắn lần nữa trong tay Đồng Bách Hùng cứu La trưởng lão, Đông Phương Bất Bại đột nhiên ra tay.
Nhậm Doanh Doanh gần như hít thở không thông, miệng chỉ thốt lên một tiếng:“Đông Phương thúc thúc......”
Hoa Mãn Lâu túm lấy La trưởng lão thối lui, khó khăn tránh thoát một chiêu, Đông Phương Bất Bại hừ nhẹ một tiếng:“Thân thủ không tệ!”
“Quá khen!” Hoa Mãn Lâu đáp lời, nhưng không nghĩ tới Đông Phương Bất Bại đột nhiên đổi hướng công kích, một chưởng đánh thắng vào tay Hoa Mãn Lâu đang túm La trưởng lão. Mà một chiêu này vô thanh vô tức lại hỗn loạn ẩn chứa kình lực cực đại, nếu như bị đánh trúng, chỉ sợ cánh tay Hoa Mãn Lâu cũng bị phế đi.
Công kích cuả Đông Phương Bất Bại cực kỳ bí ẩn, chờ Hoa Mãn Lâu phát giác ra, ám kình đã lướt qua mu bàn tay hắn. Xuất phát từ bản năng, Hoa Mãn Lâu đẩy La trưởng lão ra xa, chuẩn bị đỡ một chiêu. Thế nhưng, động tác của Đông Phương bất bại lại thay đổi, biến quyền thành trảo, một trảo gần như hư không, lại mang kình lực cực đại, đem La trưởng lão bị đẩy ra kia bắt trở về.
Thần sắc Hoa Mãn Lâu trở nên ngưng trọng, hoàn toàn không ngờ được võ công Đông Phương Bất Bại lại tới cảnh giới tùy tâm thu phát. Tình huống này xuất hiện bất ngờ,  hiện tại muốn cứu La trưởng lão đã còn không kịp.
Bất quá, hành động tiếp theo của Đông Phương Bất Bại  ngoài dự đoán mọi người. Hắn một tay nâng La trưởng lão lên, vận kình, đem lão coi như là bao cát từ cửa sổ tiểu lâu ném ra ngoài. Hoa Mãn Lâu thậm chí không kịp phản ứng, La trưởng lão đã rơi xuống mặt đất cách tiểu lâu trăm mét, không còn hơi thở.
Toàn bộ thân thể La trưởng lão gấp khúc quỷ dị, chỉ sợ xương cốt toàn thân  đều đã vỡ nát. Đám thuộc hạ Chu Tước đường, mặt xám như tro tàn. Thủ đoạn Đông Phương Bất Bại , bọn họ ngày thường ở Hắc Mộc Nhai vẫn là đứng nhìn từ xa.
Nhậm Doanh Doanh lúc này đứng ở bên cạnh Hoa Mãn Lâu nghiêng đầu, không đành lòng. Tuy rằng La trưởng lão đem nàng dẫn ra Hắc Mộc Nhai, còn truy đuổi nàng. Nhưng loại tình cảnh thê thảm này, đối với một tuổi tiểu cô nương hơn mười mà nói cũng quả thật có chút thái quá.
Hoa Mãn Lâu tuy nhìn không thấy, nhưng cảm giác được không khí trong tiểu lâu, còn có Nhậm Doanh Doanh đang phát run cầm lấy ống tay áo của hắn. Hắn không cảm giác  được hơi thở La trưởng lão, chỉ sợ là đã chết rồi? Hoa Mãn Lâu thầm than một tiếng, trong chốn giang hồ giết chóc thế nào cũng là tránh không khỏi. Quá khứ là thế, Không nghĩ tới đi đến nơi này, cũng giống như vậy. Rất nhiều lúc, không phải hắn đi tìm phiền toái, mà là phiền toái tìm đến hắn.
Đông Phương Bất Bại nhìn Hoa Mãn Lâu, thấy hắn vẫn bình tĩnh, trong lòng thấy có chút kỳ quái, người này lúc trước muốn cứu người, lúc này nhìn người nọ đã chết, cũng là vẫn  bộ dáng này. Đông Phương Bất Bại lạnh nhạt nói:“Người không chết ở trong tiểu lâu, Hoa tiên sinh vừa lòng chứ?”
Hoa Mãn Lâu ngẩng ra một lúc, cười khổ không nói chuyện. Nhậm Doanh Doanh ở bên cạnh thấp giọng nói:“Đông Phương thúc thúc, Hoa tiên sinh không nhìn thấy gì.” Nàng rốt cuộc vẫn không thể dùng hai chữ “người mù”.
Lời này vừa nói ra, nhất thời làm cho mọi người ở đây rất kinh ngạc. Đồng Bách Hùng thấp giọng “nha” một tiếng, mà Đông Phương Bất Bại không giấu được kinh dị trong mắt. Người này thực sự bị người mù? Đông Phương Bất Bại trong lòng khẽ nhúc nhích, vô thanh vô tức nhấc tay quơ quơ trước mắt Hoa Mãn Lâu, quả nhiên Hoa Mãn Lâu vẫn bình tĩnh đứng, không hề phát giác.
Đông Phương Bất Bại nhíu mày, vừa muốn nói gì, đã thấy Hoa Mãn Lâu mở miệng nói:“Vị này là Đông Phương tiên sinh?” Hắn quay mặt về Đông Phương Bất Bại.
Đông Phương Bất Bại gật đầu, chợt nhớ người này nhìn không thấy, liền lên tiếng:“Đúng vậy.”
Hoa Mãn Lâu mỉm cười, nói:“Đông Phương tiên sinh, tùy ta nhìn không thấy, nhưng cũng không đang lo ngại gì. Bất quá có chuyện, thỉnh Đông Phương tiên sinh đáp ứng.”
Lời của Hoa Mãn Lâu làm cho đôi mày anh tuấn của Đông Phương Bất Bại nhíu lại, những người khác kinh ngạc nhìn hắn đến ngây ngốc. Thật sự không biết người mù này ăn gan hùm mật báo hay là không lo tính mạng chính mình. Thử hỏi đương thời có ai dám nói chuyện như vậy đối với Đông Phương Bất Bại? Huống chi là muốn Đông Phương Bất Bại đáp ứng yêu cầu.
Bất quá, lúc này Đông Phương Bất Bại cảm thấy hứng thú, một người mù như hắn là lần đầu tiên y gặp được. Ngay từ đầu, Đông Phương Bất Bại cảm thấy người này có chút kỳ quái, ở bên ngoài căn bản nhìn không ra hắn là người mù, hơn nữa võ công người này cũng không yếu, càng làm cho người khác không thể tưởng được hắn sẽ là một người mù! Quả thật là có chút ngoài dự đoán của mọi người. Hiện tại càng không biết người này  lại muốn nói cái gì.
Bởi vậy, Đông Phương Bất Bại làm cho người ta mở rộng tầm mắt mang theo ngữ khí nghiền ngẫm đáp:“Ngươi nói thử xem?”
Đám người Nhậm Doanh Doanh lập tức trợn to mắt không thể tin nhìn Đông Phương Bất Bại.
Hoa Mãn Lâu đương nhiên sẽ không biết, hắn quay mặt về Đông Phương Bất Bại, đôi mắt đen phản chiếu bóng dáng Đông Phương Bất Bại, nhưng không thể mang hình ảnh ấy nhập vào tâm, hắn là từ âm thanh Đông Phương Bất Bại phỏng đoán ra vị trí, chậm rãi nói:“Việc hôm nay, ta chỉ hy vọng có thể dừng lại đây. Không cần thiết giết chóc vô nghĩa. Nhâm tiểu thư may mắn không có bị thương, những người khác cũng chỉ là phụng mệnh làm việc. Thỉnh Đông Phương tiên sinh châm chước.”
Lời nói xong, tiểu lâu đột nhiên yên tĩnh. Trong mắt đám người Chu Tước đường tràn đầy cảm kích, tuy rằng đang quỳ, nhưng lại không ngăn được kích động toàn thân đều phát run, có chút hy vọng sống sót.
Đông Phương Bất Bại lẳng lặng nhìn Hoa Mãn Lâu, Hoa Mãn Lâu vẫn mỉm cười như trước, im lặng chờ câu trả lời thuyết phục.
Sau một lúc lâu, Đông Phương Bất Bại đột nhiên ngửa mặt lên trời cười dài, kình khí trong tiếng cười chấn động toàn bộ tiểu lâu, nhiều đóa hoa tươi không ngừng lay động. Đám người Nhật Nguyệt Thần Giáo biến sắc, sắc mặt Nhậm Doanh Doanh cũng trắng bệch. Đây không phải là bộ dáng khi Đông Phương Bất Bại tức giận sao?
Hoa Mãn Lâu không chút nào động dung, vẫn mỉm cười, đợi  tiếng cười Đông Phương Bất Bại tạm dừng, mới nói một câu:“Ta nghĩ Đông Phương tiên sinh cũng không phải là người ưa thích giết chóc?”
Mọi người á khẩu nhìn Hoa Mãn Lâu, Đông Phương Bất Bại không thích giết chóc?...... Có thể sao?!
 Trên khuôn mặt tuấn mỹ cực điểm của Đông Phương Bất Bại hiện ra một ý cười trào phúng , hắn đạm thanh nói:“Bổn tọa muốn như thế nào, còn không tới phiên người khác nói chuyện. Ngươi không thấy mình quản quá nhiều sao?” Nói xong câu này, Đông Phương Bất Bại chậm rãi bước tới chỗ người Chu Tước đường sắc mặt trắng bệch đang quỳ.
Tiểu lâu một mảnh im lặng, phàm là người Nhật Nguyệt Thần Giáo, đều biết Đông Phương Bất Bại sắp động thủ.
Hoa Mãn Lâu lúc này nhíu mày lại, người kêu là Đông Phương Bất Bại này làm cho người ta khó có thể nắm bắt! Không tiếp tục cầu tình, Hoa Mãn Lâu âm thầm đề khí, nếu Đông Phương Bất Bại kia thật sự động thủ, bất luận như thế nào hắn đều ra tay ngăn cản.
Ngay lúc Đông Phương Bất Bại âm thầm vận kình chuẩn bị hạ thủ, không nghĩ tới từ chỗ đan điền đột nhiên truyền đến một trận đau đớn mạnh mẽ làm cho người ta khó có thể chịu được, khí huyết kịch liệt bốc lên.“Ngô!” Đông Phương Bất Bại chống đỡ không được, cơ thể chao đảo.
Hoa Mãn Lâu nghĩ Đông Phương Bất Bại sẽ ra tay, vì vậy điểm chân lướt đến bên cạnh Đông Phương Bất Bại. Nhưng trong nháy mắt, Hoa Mãn Lâu ý thức được Đông Phương Bất Bại không có động thủ, ngược lại ngã vào lòng mình, xuất phát từ bản năng, Hoa Mãn Lâu vươn tay đỡ Đông Phương Bất Bại. ( cái này được gọi la ôm k nhỉ (〜 ̄▽ ̄)〜)
Biến cố này, làm cho tất cả mọi người ở đâythất thần. Người phản ứng thứ nhất là Đồng Bách Hùng, hắn chạy nhanh tiến lên gấp giọng nói:“Giáo chủ! Ngài làm sao vậy?”
Nhậm Doanh Doanh lúc này cũng vội la lên:“Đông Phương thúc thúc?”
Mà giờ phút này Đông Phương Bất Bại căn bản không nghe thấy người khác đang nói cái gì, chỉ cảm thấy kinh mạch toàn thân kịch liệt bành trướng lại co rút, chân khí bốn phía bắt đầu loạn động, cơ hồ muốn phá thân mà thoát ra. Là biểu hiện tẩu hỏa nhập ma! Đông Phương Bất Bại miễn cưỡng duy trì một tia thanh tỉnh, biết hẳn là “thứ kia” phát tác! Hoàn toàn không nghĩ tới lại nghiêm trọng như vậy!
Đông Phương Bất Bại tuy rằng biết lúc này bên người còn có thuộc hạ, nhưng hắn không muốn nghĩ nhiều như vậy, nhanh bắt lấy tay Hoa Mãn Lâu, miễn cưỡng làm cho mình đứng vững, lực tay làm cho Hoa Mãn Lâu nhíu mày. Đau đớn xâm nhập cơ thể Đông Phương Bất Bại, thân thể y không tự chủ được tựa vào người Hoa Mãn Lâu.
Hoa Mãn Lâu cảm giác  hô hấp của người bên cạnh đột nhiên dồn dập cùng nhiệt độ cơ thể đột ngột tăng cao hoàn toàn bất đồng với người thường, không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Mà Đông Phương Bất Bại lúc này miễn cưỡng mở miệng, quay về phía thuộc hạ thanh âm khàn khàn nói:“Đều đi ra ngoài!”
Bọn người Đồng Bách Hùng lần đầu tiên thấy tình trạng của Đông Phương Bất Bại như thế, nghe được hắn nói, tuy rằng không dám nghịch ý, nhưng lại  không yên tâm. Đông Phương Bất Bại tự biết y chống đỡ không được bao lâu, đương nhiên không nghĩ tình huống này bị thuộc hạ thấy, không khỏi tức giận nói:“Không muốn sống sao? Cút!”
Vài thuộc hạ cứng người lại, nhìn nhau bất đắc dĩ rời khỏi. Đám người Chu Tước đường rút nhanh.
Nhậm Doanh Doanh ở bên lo lắng hỏi:“Đông Phương thúc thúc? Người làm sao vậy?”
Đông Phương Bất Bại không rảnh bận tâm Nhậm Doanh Doanh, đồng dạng nói:“Đi ra ngoài!”
Nhậm Doanh Doanh bất đắc dĩ chỉ có thể kéo cước bộ đi ra ngoài, đi bước ba quay đầu lại nhìn.
Đông Phương Bất Bại lúc này cũng  muốn đẩy Hoa Mãn Lâu ra, nhưng Hoa Mãn Lâu ngược lại thuận thế nắm giữ mạch môn của y. Đông Phương Bất Bại kinh hãi, phải biết rằng, người tập võ sao có thể để người khác nắm giữ mạch môn của mình? Đặc biệt Đông Phương Bất Bại cấp bậc cao thủ như vậy, lại không có khả năng xảy ra! Đông Phương Bất Bại còn nghĩ Hoa Mãn Lâu là muốn thừa dịp đánh lén y, dù sao này trên đời, người muốn tính mạng của y cũng không ít!
Ngay lúc Đông Phương Bất Bại miễn cưỡng vận khí muốn phản kích, thanh âm bình thản của Hoa Mãn Lâu truyền đến:“Chớ động, ta tinh thông y lý, mạch tượng của ngươi rối loạn, hơi thở bất ổn, không cần miễn cưỡng vận khí, nếu không sẽ tẩu hỏa nhập ma.” Trong giọng nói mười phần mang ý quan tâm.
Đông Phương Bất Bại nhất thời sửng sốt, Hoa Mãn Lâu cũng không để ý Đông Phương Bất Bại suy nghĩ cái gì, cẩn thận dìu hắn ngồi xuống đất xếp bằng lại, lập tức hai tay đặt lên khổng huyệt của Đông Phương Bất Bại, một cỗ nội lực hùng hậu kiên cường thâm nhập vào cơ thể Đông Phương Bất Bại bắt đầu cẩn thận thay y ổn định lại kinh mạch hỗn loạn trong cơ thể.
~Hoàn chương 3~
NL: chương nào cũng 2560 chữ edit 3 tiếng mới xong. Có ai an ủi ta không *lăn lộn lăn lộn*
chương sau ĐP mỹ nhân nói câu :" Vì người là quân tử." làm cho Lâu ca không từ chối được yêu cầu.

2 nhận xét:

  1. Ta ủng hộ nàng nez. Ta bám theo nàng hết truyện luôn nhá. Cầu bao dưỡng

    Trả lờiXóa
  2. Ta cũng ủng hộ. Ngao. Ta cảm giác nàng edit rất mượt. Miêu tả chiêu thức võ công hoặc biểu cảm rất .. Gì ấy nhỉ "phóng khoáng"? Ừk. Đọc không gò bó. Rất dễ chịu

    Trả lờiXóa