Thứ Hai, 29 tháng 12, 2014

ĐPBB chương 2

Đệ nhị chương

Edit: Nguyệt Linh
Hoa Mãn Lâu vỗ nhẹ vai Nhậm Doanh Doanh trấn an, quay mặt hướng vị  khách không mời mà đến. Nhận ra tiếng bước chân, trong số đó có Kỳ Nhất Đao từng đến, còn có thêm một cao thủ võ công không tồi.
Hoa Mãn Lâu không để ý mỉm cười nói:“Các ngươi tới lấy đao sao?”
“Tiểu tử, ta khuyên ngươi không cần quản chuyện Nhật Nguyệt Thần Giáo chúng ta!” thanh âm khàn khàn vang lên, một lão giả tóc hoa râm ánh mắt hung ác nham hiểm nhìn chằm chằm Hoa Mãn Lâu.
Hoa Mãn Lâu than nhẹ một tiếng, sau đó cười nói:“Nơi này là nhà của ta, tuy rằng ta không biết Nhật Nguyệt Thần Giáo là cái gì, nhưng chuyện phát sinh ở nhà của ta, ta đương nhiên muốn xen vào?”
“Xú tiểu tử! Không biết xấu hổ! Việc riêng Nhật Nguyệt Thần Giáo, không tới phiên ngươi quản!” Kỳ Nhất Đao mượn oai hùm, hướng về Hoa Mãn Lâu gầm lên.
“Nhất Đao, không cần nhiều lời! Tiểu tử, mau đem ngươi phía sau ngươi giao ra đây! Ta tha chết cho ngươi!” Lão giả bình tĩnh tiến từng bước, lại nhìn chằm chằm Nhậm Doanh Doanh nói:“Nhậm nha đầu! Mau cùng lão phu trở về!”
Nhậm Doanh Doanh hoảng sợ cầm lấy góc áo Hoa Mãn Lâu, giọng run run nói:“Không cần! Ta không cần trở về với ngươi!”
“Hồ nháo! Lão phu đưa ngươi trở về tìm kẻ phản đồ vong ân phụ nghĩa kia để báo thù, ngươi cư nhiên nhận giặc làm cha! Ngươi không sợ làm Nhậm giáo chủ thất vọng sao?” Lão giả phẫn nộ quát.
Nhậm Doanh Doanh nghe xong lời này, cắn răng nói:“Đông Phương thúc thúc chiếu cố ta từ thuở nhỏ! Không phải loại người ngươi nói! Ta không tin hắn phản bội cha ta!”
Lão già giận tím mặt, lần nữa tiến lên, nói:“Tin hay không tùy ngươi! Hiện tại ngươi quay về hay không không phải do ngươi quyết định!” Dứt lời, lão phi thân hướng về Nhậm Doanh Doanh.
Trong chớp mắt, Hoa Mãn Lâu vẫn không lên tiếng đột nhiên động. Ống tay áo hắn phất nhẹ một quyền về phía lão, đem kình lực lão giả lệch sang một bên. Lão giả không nghĩ tới chuyện xảy ra bất ngờ, hiển nhiên không kịp thu thế, cả người mất thăng bằng, ngã văng ra ngoài.
Một tay kia của Hoa Mãn Lâu ôm eo tiểu cô nương, lách mình vọt đến chỗ khác. Hoa Mãn Lâu thanh âm đạm nhu, lần nữa vang lên:“Vị tiên sinh này, có chuyện còn thỉnh từ từ nói. Hà tất làm khó xử một cái đứa nhỏ.”
Nhậm Doanh Doanh nắm chặt vạt áo Hoa Mãn Lâu, nửa điểm cũng không muốn rời hắn. Thật không ngờ người mù tao nhã trước mắt lại cho nàng cảm giác an toàn chưa bao giờ có. Tuy rằng Đông Phương thúc thúc đối đãi nàng cũng vô cùng tốt, tôn nàng làm Thánh cô của giáo, mọi chuyện tùy theo ý nàng , nhưng loại cảm giác này nàng chưa từng có.
Đông Phương thúc thúc luôn cao cao tại thượng, làm cho người ta không thể thân cận, càng không ai dám nghịch lời hắn. Nhậm Doanh Doanh đối với hắn có thêm kính sợ, tuy rằng biết Đông Phương thúc thúc sẽ không đối nàng như thế nào, nhưng loại khí thế uy nghi này làm cho người ta căn bản không thể bỏ qua, cũng vô pháp tới gần.
“Xú tiểu tử chết tiệt! Vốn định giữ một mạng cho ngươi, xem ra ngươi rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt !” Lão giả khó nhọc đứng dậy, liền quay đầu hướng Hoa Mãn Lâu gầm lên.
Hoa Mãn Lâu khẽ cười nói:“Thật có lỗi, ta còn muốn sống lâu một chút. Sợ làm cho ngươi thất vọng rồi.”
“Đáng chết!” Lão giả tức giận cực điểm, liếc mắt ra hiệu đám người Kỳ Nhất Đao một tiếng, đang chuẩn bị xông lên, một thanh âm lạnh như băng đột nhiên vang lên giữa tiểu lâu.
“Kẻ đáng chết  là ngươi! La trưởng lão, ngươi biết tội chưa?”
Thanh âm vang lên, lão giả được xưng là La trưởng lão mặt không ngừng biến sắc. Ngay cả thần sắc Hoa Mãn Lâu có chút kinh ngạc. Nhưng Nhậm Doanh Doanh đứng ở bên người Hoa Mãn Lâu, giờ phút này nhẹ nhàng thở ra, mang theo vui sướng nói:“Đông Phương thúc thúc!”
Giáo chúng Chu Tước đường nghe vậy sắc mặt trắng bệch, nhất thời im lặng quỳ xuống toàn thân phát run, miệng hô lớn:“Giáo chủ văn thành vũ đức, thiên thu vạn tái, nhất thống giang hồ”.
La trưởng lão sắc mặt xanh mét, bị thủ hạ làm tức giận suýt nữa hộc máu. Hắn mở to hai mắt căm tức nhìn người tới,“Đông Phương Bất Bại! Ngươi là kẻ phản bội......”
Người tới đúng là Đông Phương Bất Bại......
Hắn khoanh tay đứng tại cửa lầu, dáng người cao gầy phù hợp với một thân bạch y gấm vóc, tóc dài đen tùy ý dùng một cây bạch trâm cài lên, dung nhan tuấn mỹ vô cùng, chỉ là đôi mắt đan phượng lộ ra nhãn thần lãnh liệt làm cho người ta kinh hãi, ánh mắt lạnh như băng chiếu thẳng La trưởng lão, tựa như nhìn một cái xác chết. Cái loại sát khí tà dị,  khiến cho toàn bộ không khí trong tiểu lâu áp lực dị thường.
Tất cả mọi người không chú ý phía sau hắn còn đi theo vài cao thủ trong giáo. Đông Phương Bất Bại bất luận đến địa phương nào, đều hấp dẫn sự chú ý của người khác.
La trưởng lão muốn tiếp tục mắng đột nhiên im lặng, đối mặt với người tới, suýt nữa chân mềm nhũn cũng quỳ xuống. Thật vất vả đứng vững, nhưng lại khiếp sợ khí thế bức người của Đông Phương Bất Bại khiến hắn muốn mắng tiếp cũng không mở miệng được. Dừng một lát, La trưởng lão cảm thấy mình lại sợ một tên phản đồ, thật sự quá mức mất mặt, không khỏi đứng lên mắng lần nữa, hắn mắng thủ hạ không nên thân của mình tới cẩu huyết lâm đầu.
“Lớn mật! Chu Tước đường La đường chủ! Ngươi trước áp chế Thánh cô, hiện tại lại nhục mạ giáo chủ! Ngươi quả nhiên là không muốn sống!” Một tiếng hét vang lên từ phía sau Đông Phương Bất Bại. Một lão giả tóc bạc đi ra, là trưởng lão Đồng Bách Hùng đi theo Đông Phương Bất Bại từ Nhật Nguyệt Thần Giáo đến.
“Giáo chủ! Để lão phu thu thập gã này!” Nói xong, Đồng Bách Hùng trực tiếp xông về phía La trưởng lão.
Đồng Bách Hùng đã từng cứu Đông Phương Bất Bại khi y còn nhỏ, sau đó Đông Phương Bất Bại dẫn hắn gia nhập Nhật Nguyệt Thần Giáo. Có thể nói là lão giả nhìn Đông Phương Bất Bại lớn lên. Hiện tại Đông Phương Bất Bại lên làm giáo chủ, hắn tự nhiên toàn tâm trung thành, cũng là tâm phúc của Đông Phương Bất Bại.
Bốn năm trước Đông Phương Bất Bại chính thức chưởng quản Nhật Nguyệt Thần Giáo, hắn tư thế oai hùng ngút trời, vài năm ngắn ngủn liền đem thế lực Nhật Nguyệt Thần Giáo mở rộng, làm thần giáo từ từ hưng thịnh. Nhưng thần giáo dù sao cũng là tổ chức giang hồ, một ít lão nhân đến nay vẫn trung thành tiền giáo chủ Nhậm Ngã Hành, mà không phục Đông Phương Bất Bại.
Đông Phương Bất Bại hiển nhiên không để ý đến mấy lão nhân này, chỉ gắng sức mở rộng thế lực thần giáo. Mà mấy lão nhân này liền ỷ vào chiến công của mình, cư nhiên chỉ trích Đông Phương Bất Bại, nói hắn phản bội tiền giáo chủ Nhậm Ngã Hành, muốn tôn Nhậm Doanh Doanh, nữ nhi của Nhậm Ngã Hành làm tân giáo chủ.
Đông Phương Bất Bại là loại người nào? Lúc hắn chưởng quản, vì muốn làm cho thế lực thần giáo càng mạnh, mới không động vào mấy lão nhân này. Nhưng hôm nay, bất luận trong giáo ngoài giáo, thanh thế hắn như mặt trời ban trưa, sao có thể để đám ruồi bọ bay tới bay lui trước mặt? Lần này hắn cố ý đến, không phải là vì trừ tận gốc đám nhiễu sự này sao? Đặc biệt sắp tới hắn sẽ phải bế quan, không muốn lưu tai họa ngầm, cũng là lúc hắn nên động thủ.
Bởi vậy, Đồng Bách Hùng hành động, hắn căn bản sẽ không phản đối. Đông Phương Bất Bại có thể đi tới được hôm nay này, trở thành giáo chủ đệ nhất giáo trong giang hồ , tự nhiên sẽ không là người nhân từ nương tay.
Làm cho Đông Phương Bất Bại không ngờ là ngay lúc Đồng Bách Hùng hạ thủ, lão chỉ cảm thấy hoa mắt, mục tiêu nhắm vào La trưởng lão nhưng bỗng nhiên lại không thấy?!
Ánh mắt Đông Phương Bất Bại nhanh hơn một chút, dừng lại ở trên người thanh niên vẫn một mực đứng yên lặng. Mà lúc này, thanh niên thần tình ôn hòa đứng trước mặt Đồng Bách Hùng, bên cạnh dĩ nhiên là La trưởng lão vừa bị nội thương.
“Hoa... Tiên sinh?” Nhậm Doanh Doanh do dự hỏi.
Hoa Mãn Lâu quay đầu hướng Nhậm Doanh Doanh mỉm cười, rồi mới nói với Đồng Bách Hùng:“Thỉnh các hạ hạ thủ lưu tình.”
Lúc này trong lòng Đồng Bách Hùng thất kinh, hắn đương nhiên hiểu rõ thân thủ mình, nhưng thanh niên trước mắt này có thể bất tri bất giác cứu đi La trưởng lão trong tay lão, điểm ấythật sự có chút kinh người. Thanh niên này là người nào? Trên giang hồ không có nghe qua danh nhân vật này.
Nhưng La trưởng lão lúc này lại không chú cảm kích ân cứu mạng của Hoa Mãn Lâu, ngược lại mạnh mẽ đẩy Hoa Mãn Lâu ra, miệng đầy máu tươi, hướng về phía Đồng Bách Hùng nói:“Đồng Bách Hùng! Ngươi là tiểu nhân vong ân phụ nghĩa! Năm đó Nhậm giáo chủ coi trọng ngươi như thế, ngươi lại giúp đỡ tiểu nhân Đông Phương tính kế Nhậm giáo chủ! Ta hôm nay liều mạng cùng ngươi!”
Đồng Bách Hùng hừ lạnh một tiếng nói:“Nói năng bậy bạ! Ta thấy ngươi là lão hồ đồ, coi trọng danh lợi. Đông Phương giáo chủ, anh tài ngút trời, không tới phiên kẻ có tầm nhìn hạn hẹp như ngươi làm nhục! Hôm nay nếu không giết ngươi, há có thể phục chúng!” Vừa nói chuyện hai người vừa quyết chiến đến cùng nhau.
Hoa Mãn Lâu có chút nhíu mày, định tiến lên ngăn cản lần nữa, cước bộ dừng lại. Bởi vì bên người hắn đột nhiên xuất hiện một người. Người đã để ý hắn từ trước! Đông Phương Bất Bại, giáo chủ Nhật Nguyệt Thần Giáo!
Làm cho Hoa Mãn Lâu chú ý, vì Đông Phương Bất Bại là người duy nhất không nghe được tiếng bước chân. Nếu không phải Đông Phương Bất Bại lên tiếng, Hoa Mãn Lâu không biết tiểu lâu hắn có nhiều một người. Thẳng đến khi Đông Phương Bất Bại tới gần, Hoa Mãn Lâu mơ hồ nghe ra một ít thanh âm. Phải biết rằng, loại cảnh giới này, cho dù là Lục Tiểu Phụng, thậm chí khinh công trứ danh hậu thế Tư Không Trích Tinh cũng chưa đạt tới. Có thể thấy được người này công lực cao cường đến mức nào.
“Đông Phương thúc thúc!”Nhậm Doanh Doanh ở bên cạnh người Hoa Mãn Lâu mở miệng gọi Đông Phương Bất Bại.
Đông Phương Bất Bại hơi gật đầu, đối với Hoa Mãn Lâu nói:“Là ngươi cứu Thánh cô?” Ngữ khí vẫn lạnh lùng, không có tình cảm.
Hoa Mãn Lâu mỉm cười, nói:“Nhậm tiểu thư, tới chỗ ta nghỉ chân mà thôi.”
“Tên!” Đông Phương Bất Bại lại hỏi.
Hoa Mãn Lâu ngây người một lúc, sau đó tươi cười nói:“Hoa Mãn Lâu!”
“Hảo!” Đông Phương Bất Bại nói một chữ lại không nói nữa.
Hoa Mãn Lâu không khỏi nghi hoặc, người ta nói “Hảo” rốt cuộc là ý tứ gì? Bất quá, giờ phút này Hoa Mãn Lâu cũng không đoán được dụng ý Đông Phương Bất Bại. Bởi vì La trưởng lão đã không duy trì được lâu. Đối với Hoa Mãn Lâu mà nói, bất luận như thế nào hắn cũng không muốn nhìn thấy người chết, đặc biệt là chết ở trong tiểu lâu hắn.
Cho nên Hoa Mãn Lâu muốn động. Đông Phương Bất Bại nghiêng người kiềm chế Hoa Mãn Lâu. Hắn cũng không có nhìn Hoa Mãn Lâu, nói:“Việc nhà!” hiển nhiên không cần Hoa Mãn Lâu nhúng tay.
Hoa Mãn Lâu cười khổ nói:“Nhưng nơi này là gia ta.” Hoa Mãn Lâu thu hồi tươi cười, nói:“Hơn nữa ta không hy vọng có người chết ở trong tiểu lâu.”
Đông Phương Bất Bại hơi liếc mắt nhìn về phía Hoa Mãn Lâu, đôi mi tuấn mỹ nhướng lên, người này thật không biết hắn là ai, hay là lá gan hắn quá lớn?
~Hoàn chương 2~
NAC: sao không thấy ai cmt + like cho ta vậy *lăn lộn lăn lộn*
chương sau Lâu ca chữa thương cho mỹ nhân \(≧▽≦)/

1 nhận xét:

  1. Hay lắm. Cố lên bạn. Yêu Đông Phương mỹ nhân lắm lắm luôn

    Trả lờiXóa