Thứ Năm, 8 tháng 1, 2015

ĐPBB chương 5

Đệ ngũ chương

Edit: Nguyệt Linh
Bởi vì ngươi là quân tử!
Một câu như vậy, khiến Hoa Mãn Lâu bất đắc dĩ chấp nhận cảnh vô số tỳ nữ cùng người hầu ra ra vào vào, bọn họ đều mang hòm lớn hòm nhỏ khiêng vào trong tiểu lâu của mình.
Nhậm Doanh Doanh vui thích như chú chim sơn ca nhỏ quấn quanh  chân Hoa Mãn Lâu, chỉ huy mọi người để chỗ này, chỗ kia. Đối với Nhậm Doanh Doanh mà nói có thể rời Hắc Mộc Nhai cái không địa phương thú vị, ở lại Lạc Dương, là một sự kiện phi thường cao hứng.
Hoa Mãn Lâu cảm thấy mình hình như rơi vào bẫy của người nào đó, hắn không khỏi thở dài, hắn xưa nay thích tĩnh, nhưng phiền toái này chính là hắn rước lấy .
Đúng lúc này, một tiếng “ loảng xoảng” vang lên, một người hầu ở bàn nọ không cẩn thận làm vỡ chậu hoa của Hoa Mãn Lâu rơi xuống đậy. Hoa Mãn Lâu vội vàng đứng lên, hướng tới nơi phát ra tiếng động đi đến.

Người hầu vẻ mặt khẩn trương nhìn Hoa Mãn Lâu, lo lắng bất an liên tục nói:“Hoa tiên sinh, thực xin lỗi! Thực xin lỗi!”
Hoa Mãn Lâu ôn nhu nói:“Không sao!” Nói xong ngồi xuống vuốt ve chậu hoa bị vỡ, có chút đau lòng. Hoa “Hương phi” này hắn tốn không ít tâm sức để tìm. Sự sơ suất này, chỉ sợ nếu sống được sẽ chăm sóc rất khó khăn.
Lúc này, Hoa Mãn Lâu đột nhiên nghe thấy bên người truyền đến tiếng bước chân, người hầu lập tức khom người thi lễ thanh âm truyền tới:“Giáo chủ kim an! Văn thành vũ đức, thiên thu vạn tái, nhất thống giang hồ!”
Là Đông Phương Bất Bại đến đây.
“Vì sao không cho hạ nhân thu thập?” thanh âm thản nhiên của Đông Phương Bất Bại vang lên.
Hoa Mãn Lâu mỉm cười, nói:“Quên đi. Hoa ‘Hương phi’ này không thể chịu va chạm, ta nghĩ thử có thể cứu sống hay không .” Nói xong Hoa Mãn Lâu tiếp tục nhẹ nhàng ôn nhu đỡ thân hoa “Hương phi”.
Đôi mắt phượng của Đông Phương Bất Bại hơi nheo lại, nhìn bộ dáng Hoa Mãn Lâu đau lòng lại vô cùng ôn nhu đối vơi một gốc cây hoa cỏ, trong lòng dâng lên một chút tư vị khó có thể hình dung. Mấy ngày nay y đều ở tiểu lâu thứ nhất vì ổn định tình trạng nội công của mình , thứ hai an bài chuyện Nhậm Doanh Doanh.
Về phần có chuyện thư ba hay không, Đông Phương Bất Bại cũng không biết rõ. Y chỉ cảm thấy Hoa Mãn Lâu làm cho y rất ngạc nhiên, một người mù lại sinh hoạt lạc quan sống thỏa mãn giống nhưngười bình thường đều có, khắp nơi tràn đầy hạnh phúc, người này đến tột cùng là loại người gì? Chẳng lẽ hắn thật sự không có một chút tiếc nuối vì mình là người mù sao?
Đã ở chung nhiều ngày, Đông Phương Bất Bại xác thực có chút phát hiện Hoa Mãn Lâu không có gì là không ổn. Hoa Mãn Lâu sống đơn thuần khoái hoạt mà còn hạnh phúc như thế. Điều này làm cho Đông Phương Bất Bại cảm thấy bất khả tư nghị. Không có quyền lợi đấu tranh, không có giang hồ xưng bá, loại cuộc sống này sẽ có ý nghĩa sao? Đông Phương Bất Bại hoàn toàn không thể hiểu.
Đông Phương Bất Bại từ nhỏ trải qua nhiều chuyện làm cho hắn quyết định ngay từ đầu muốn trở thành người đứng đầu trên vạn người, đứng ở đỉnh cao danh lợi, muốn cho người bái phục y, muốn cho người sợ y, chỉ có như vậy y mới có thể thỏa mãn. Nhưng từ lúc Hoa Mãn Lâu xuất hiện lại phá vỡ hoàn toàn cái nhìn của y. Một người như vậy cũng có cuộc sống sao?
Hai người lâm vào im lặng có chút vi diệu, Đông Phương Bất Bại lần đầu tiên gặp được người hoàn toàn không đem y để vào trong mắt. Giờ phút này Hoa Mãn Lâu đang quý trọng chậu hoa trong tay kia.
Tâm tình có chút phiền không hiểu, Đông Phương Bất Bại hướng về thủ hạ đứng ngốc ở một bên, lạnh giọng nói:“Còn đứng đó làm gì? Có việc nên làm thì làm! Tay chân cẩn thận một chút, nếu tái phạm, liền phạt!”
Thủ hạ hoảng sợ, thi lễ bỏ chạy .
Hoa Mãn Lâu lúc này thu thập chậu hoa, đối với Đông Phương Bất Bại bất đắc dĩ nói:“Chỉ là việc vặt, hà tất phải tức giận? Nội công của ngươi vốn cực dương, nếu tức giận, chỉ sợ lại......”
Đông Phương Bất Bại nghe vậy ngây ra một lúc, y trước giờ vẫn mang danh hiệu đệ nhất cao thủ võ lâm, lại không nghĩ rằng Hoa Mãn Lâu lại quan tâm chuyện của y.“Ngươi thật nhiều chuyện!” Đông Phương Bất Bại lãnh đạm nói, trong lòng lại phần thư thái không hiểu được.
Hoa Mãn Lâu cười nhẹ, cũng không nói gì thêm. Mấy ngày này hắn cuối cùng hiểu được tính cách của Đông Phương Bất Bại. Vị giáo chủ này tuy rằng vui giận thất thường, khó có thể nắm lấy, nhưng vẫn có thể để ý một chút, khi cùng thuộc hạ xử lý sự tình, cũng rất quyết đoán. Có đôi khi, thủ đoạn của y quá mức tàn nhẫn, về phần tính tình cũng quá nóng nảy. Bất quá cũng may Hoa Mãn Lâu ngày thường rất ít cùng người khác so đo, biết tính tình của Đông Phương Bất Bại, hắn cũng sẽ không để ý.
Nét tươi cười này của Hoa Mãn Lâu rơi vào tầm mắt Đông Phương Bất Bại, lại khiến y bốc hỏa. Người này chính là như vậy, luôn một bộ dáng bình đạm như nước. Giống như người khác mắng hắn như thế nào, hắn cũng không để ý. Nếu có người tát hắn một cái, không phải hắn đem nửa mặt bên kia để họ đánh tiếp?
Nghĩ đến đây, Đông Phương Bất Bại đột nhiên cảm thấy ngực một trận đau nhói. Đáng chết! Lại tới nữa? Y không khỏi dùng sức hít sâu mấy cái, tự áp chế cổ khô nóng mãnh liệt kia.
Hoa Mãn Lâu hiển nhiên nghe được cái gì, cau mày hướng Đông Phương Bất Bại:“Làm sao vậy?”
Đông Phương Bất Bại cau mày, thanh âm khàn khàn nói:“Bổn tọa hôm nay quay về Hắc Mộc Nhai!”
Hoa Mãn Lâu thất thần:“Ngươi không phải đợi dàn xếp chuyện Doanh Doanh cho xong sao? Úc! Chẳng lẽ ngươi......!” Hoa Mãn Lâu đột nhiên nhớ tới Đông Phương Bất Bại vài ngày gần đây  nội tức đều không ổn định.
Đông Phương Bất Bại hừ nhẹ một tiếng, xem như thừa nhận suy đoán của Hoa Mãn Lâu, sau đó mang theo ngữ khí không biết hình dung như thế nào nói:“Bổn tọa phải nhanh về bế quan một chút ... Về phần Doanh Doanh, không phải có ngươi sao?”
Hoa Mãn Lâu cười khổ, không hiểu mình lại vướng vào chuyện này, tuy rằng hắn ưa thích Nhậm Doanh Doanh, nhưng vẫn có chút không được tự nhiên, một đại nam nhân như hắn có thể nào chiếu cố tốt một tiểu cô nương?
Bất quá lúc này khiến cho Hoa Mãn Lâu càng lo lắng không phải chuyện Nhậm Doanh Doanh, mà là thân nội công chí dương của Đông Phương Bất Bại. Hoa Mãn lâu nhíu mày nói:“ Tâm pháp nội công của ngươi cực kỳ quái, nếu có thể, ta khuyên ngươi vẫn không nên tiếp tục luyện, chỉ sợ xảy ra vấn đề.”
Đông Phương Bất Bại dừng một lát, Hoa Mãn Lâu nhìn không thấy vẻ mặt của y, còn có chút kỳ quái, vừa muốn nói thêm, Đông Phương Bất Bại lại lạnh lùng mở miệng nói: "Chuyện này không liên quan đến ngươi!”
Hoa Mãn Lâu một lời bế tắc, biểu tình có chút xấu hổ, trong lòng cũng có chút không thoải mái, vẻ tươi cười liền thu lại, loại tâm tình buồn bực này đối với Hoa Mãn Lâu mà nói cũng không nhiều lắm. Hai người đối diện nhạu, lại lâm vào trầm mặc lần nữa.
Sau một lúc lâu, Hoa Mãn Lâu ngẫm lại hắn cũng không là gì của Đông Phương Bất Bại, nhận thức cũng chỉ vài ngày thôi, người ta dựa vào gì nghe hắn khuyên? Không thoải mái chính là không thoải mái, Hoa Mãn Lâu miễn cưỡng cười cười, vòng vo nói:“Nếu vậy, thứ cho ta nhiều lời. Chuyện Doanh Doanh, ta đáp ứng ngươi, sẽ làm được. Bất quá, tiểu lâu chỉ sợ  không lưu được nhiều thị tì như vậy, để lại một hai người chiếu cố Doanh Doanh đủ rồi, những người khác ngươi mang đi. Ta không phiền ngươi nữa, ta đi trồng hoa.” Nói xong, cũng không chờ Đông Phương Bất Bại nói cái gì, hắn liền đi thẳng.
Đông Phương Bất Bại nhìn bóng dáng Hoa Mãn Lâu, tâm tình cực kỳ phức tạp. Nếu có thể, y cũng không bế quan, làm loại sự tình này? Lúc Hoa Mãn Lâu nói câu kia, cũng đã chạm vào chỗ đau trong lòng y. Biết rõ Hoa Mãn Lâu là quan tâm y, nhưng y lại cố tình...... Đương nhiên, muốn cho Đông Phương Bất Bại nói ra hai chữ “Cám ơn”, căn bản so với lên trời còn khó hơn, cũng không ai dám hy vọng xa vời.
Vì thế Đông Phương Bất Bại liền như vậy mang theo người đi, ngay cả từ biệt cũng không có. Hoa Mãn Lâu đứng ở  trên lầu, nghe tiếng chân đi xa, cũng không biết suy nghĩ cái gì. Lúc này, Nhậm Doanh Doanh nức nở đi đến bên người Hoa Mãn Lâu.
Hoa Mãn Lâu xoay người hướng Nhậm Doanh Doanh, mỉm cười nói:“Sao lại khóc?” Đồng thời, ôn nhu đưa tay lau đi nước mắt trên mặt Nhậm Doanh Doanh.
Nhậm Doanh Doanh nghẹn ngào nói:“ Từ nhỏ đều là Đông Phương thúc thúc chiếu cố ta, cha ta cho tới bây giờ đều không quản ta. Hiện tại... Hiện tại......”
Hoa Mãn Lâu ôm lấy Nhậm Doanh Doanh, ôn nhu nói:“Chung quy rồi sẽ có một ngày ngươi trở về. Cho nên không cần lo lắng.”
Nhậm Doanh Doanh tựa đầu chôn ở trong ngực ấm áp của Hoa Mãn Lâu, nhẹ nhàng gật đầu, trên gương mặt dần dần ửng đỏ, chính là Hoa Mãn Lâu nhìn không thấy thôi.
Thời gian dần trôi, thu luân phiên thay thế tròn một năm xuân.Tiểu lâu của Hoa Mãn Lâu vẫn yên tĩnh, trăm hoa nở rộ, đẹp không sao tả xiết. Bởi vì có Nhậm Doanh Doanh ở, Hoa Mãn Lâu liền để hai thị tì hầu hạ cuộc sống tiện hơn. Mà Nhậm Doanh Doanh cũng là nữ hài có chút nhu thuận, lại càng thông minh hiểu chuyện, mang lại cho tiểu lâu thêm một chút vui cười.
Bất quá, Hoa Mãn Lâu ở nơi này đã không còn có Hoa gia làm hậu thuẫn, hắn ít nhiều tìm kế sinh nhai. Nếu luôn dựa vào Nhật Nguyệt Thần Giáo, cũng không phải là tác phong của hoa mãn lâu. May mà khi đó, bên người hắn còn mang theo chút ngân lượng, đừng nói là tiểu lâu, không chừng hắn còn phải chịu cảnh màn trời chiếu đất.
Năm nay, hắn vừa khai trương hoa viên cùng trà quán sinh ý càng ngày càng tốt. Hoa Mãn Lâu vốn là một nam tử anh tuấn hiền hoà ôn nhu, tâm địa thiện lương, Lạc Dương trong thành từ quan quý tộc đến dân chúng bình thường đều yêu thích “Vạn hoa viên” hắn mới khai trương.
“Vạn hoa viên” kỳ thật chính là một mảnh vườn hoa ở phụ cận tiểu lâu,vào cửa đều để mấy cái bàn, còn treo một chữ “Trà”. Tiền trà đều tùy ý khách, điều này khiến Hoa Mãn Lâu kiếm được nhiều tiền lời. Không ít những khách nhân không có việc gì sẽ mua hai bồn hoa, cùng lão bản nói chuyện phiếm vài câu, hỏi một chút về hôn phủ gả thú các loại nhàn sự linh tinh. Thanh danh “Vạn hoa viên” càng ngày càng vang.
Ngày đó, Hoa Mãn Lâu đang ở vạn hoa viên cẩn thận bắt sâu trên lá, có mấy khách nhân vẫn ở ngoài hoa viên uống trà nói chuyện phiếm. Lúc này, một thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng đột nhiên vang lên:“Hoa tiên sinh, trà phô của ngươi ngay cả người bưng trà cũng không có sao?”
Hoa Mãn Lâu có chút kinh ngạc buông chiếc gắp bắt sâu trong tay, đứng lên, hướng tới phát ra âm thanh đi đến, thản nhiên mỉm cười nói:“Là ngươi?”
 Thanh âm này, tuy rằng Hoa Mãn Lâu nhiều năm không nghe, nhưng hắn tuyệt đối tin lỗ tai của mình, hắn sẽ không nghe lầm. Người này có khinh công cao thâm rơi xuống đất không tiếng động, người có thanh âm cao ngạo, trừ bỏ Đông Phương Bất Bại, căn bản không có người thứ hai, hơn nữa từ khoảng cách đó mà nhìn thấy hắn, người này võ công cao tới nhất đẳng!
Người tới quả nhiên là Đông Phương Bất Bại. Y vẫn là một thân bạch y, bạch trù gấm vóc, tóc được cột bằng dây lục, hơi thở như trước tỏa ra khí lãnh liệt đến cực điểm, cái loại ngạo nghễ uy thế vô hình này làm cho những khách nhân uống trả ở chung quanh nhất thời không dám phát ra âm thanh. Nếu so với quá khứ, khác biệt duy nhất chính là nước da của y trắng nõn, thân hình so với trước kia gầy đi không ít. ( Vì mỹ nhân đã tự cung để luyện Quỳ hoa bảo điển nên mới như vậy)
Hoa Mãn Lâu lúc này tiến lên hai bước, lại cười nói:“Sao ngươi lại tới đây?”
“Không thể sao?” Đông Phương Bất Bại nheo lại đôi mắt phượng, nhìn trên người Hoa Mãn Lâu mang theo chút bùn đất, trên mặt cũng có vết bùn. Không biết vì cái gì, Đông Phương Bất Bại lại lộ ra tia mỉm cười của một năm trước, không hiểu tâm tình tốt lên một chút.
“Đương nhiên có thể. Ngươi đến xem Doanh Doanh sao? Ta mang ngươi đi, lúc này nàng đang học đàn.” Hoa Mãn Lâu mỉm cười đi ở phía trước. Trên đường đi qua trà khách, Hoa Mãn Lâu làm như phát giác không khí cứng ngắc, vì thế liền ôn nhu nói một câu:“Chư vị, hôm nay tiền trà ta sẽ không lấy!” thanh âm kia thấm vào ruột gan, khiến người ta an tâm.
Trà khách đều hướng Hoa Mãn Lâu gật đầu, cũng không dừng lại, trực tiếp mang theo Đông Phương Bất Bại đi đến tiểu lâu. Dọc đường, Hoa Mãn Lâu đối với sự trầm mặc của Đông Phương Bất Bại, biết rõ tính tình y, liền thấy không có việc gì hỏi:“Lần này một mình ngươi đến?”
“Không, bọn họ đều đến tiểu lâu rồi.” Đông Phương Bất Bại đạm thanh đáp.
Hoa Mãn Lâu liền cười nói:“Vậy sao ngươi không ở tiểu lâu chờ ta?”
Đông Phương Bất Bại nhìn Hoa Mãn Lâu tắm mình dưới ánh mặt trời, cái tươi cười tràn ngập sức sống , làm cho trong lòng y chợt động. Đúng vậy! Y vì cái gì không cùng thuộc hạ ở tiểu lâu chờ người này?
~Hoàn chương 5~
P/s: chương sau mỗi người mỗi ngã. Ngược a~~

1 nhận xét:

  1. lại ngược hở nàng? Bao nhiêu chương v? Huhu Truyện maz ngược thì ta sợ lắm nha. Hic đang thích anh Lâu maz

    Trả lờiXóa